Kết quả thiệt là phản ánh đúng với suy nghĩ của mình, đó là
mình đọc tốt hơn nghe nói tiếng Trung, lý do là mình đã cố học nhiều từ vựng,
ngữ pháp khi còn ở bên nhà và nhìn chữ thì đọc được, nhưng mà kỹ năng viết là
còn yếu lắm. Mấy chữ hơi phức tạp chút là không biết viết đâu.
Source: Internet |
Theo kết quả xếp lớp thì mình cũng đi học thử. Tất nhiên, vẫn
có thể thay đổi lớp lên, xuống cho phù hợp với trình độ thực tế.
Ngày đầu vô lớp môn Nghe-Nói, phải công nhận là lớp học khá
nhộn nhịp vì đa số là sinh viên đại học, khoảng 18,19 tuổi người Indonesia. Cộng đồng sinh viên
Indonesia ở trường này khá đông nên việc số sinh viên Indo chiếm đa số là điều
dễ hiểu.
Mình là người lớn tuổi nhất trong lớp và phải nói là mình
khá thất vọng vì các em sinh viên người Indo trong lớp cực kỳ ồn ào, giỡn hớt
và không hề quan tâm học hành nghiêm túc và tỏ ra không tôn trọng giáo viên một
chút nào. Chỉ một nhóm khoảng 4,5 em nam, người to cao, nhìn có vẻ người Indo gốc
Hoa mà gây náo loạn như cái chợ mặc dù cô giáo đã nhắc nhở rất nhiều lần.
Có một bạn sinh viên người Đức bước vào xin học thử. Cô giáo
cho vào và mấy đứa người Indo ồ lên, cười nói rồi quay qua hỏi chuyện bạn người
Đức om sòm. Mình lắc đầu ngao ngán. Nói thật, mình là giáo viên cũng rất quý học
sinh, nhưng trong lớp mình mà có mấy em như vậy là mình cũng xách cổ tống ra
ngoài rồi. Nhưng có lẽ vì uy tín của trường nên cô giáo cũng mềm mõng và không
làm căng.
Sau giờ ra chơi, sỉ số sinh viên trong lớp thay đổi liên tục,
kẻ vào, người ra để qua lớp khác cho phù hợp trình độ. Cô giáo phải liên tục kiểm
đếm số lượng học viên.
Nói đến cô giáo thì việc đầu tiên phải công nhận là cô giáo
hiền, khoảng 50 tuổi, cũng nhiệt tình và thân thiện. Tuy nhiên, có vẻ như
phương pháp dạy không ổn cho lắm dưới con mắt nhà nghề của mình. Đành rằng là
buổi đầu nhưng quả thật học môn nghe nói gì mà cô không cho học viên thực hành
với nhau. Chỉ duy nhất một việc là cô hỏi và chỉ định học viên trả lời. Do vậy
mà suốt cả 2 tiếng đồng hồ ngồi học, mình chỉ trả lời được có 5,6 câu.
Ngoài ra, cô giáo dạy nghe nói và cả cô giáo dạy môn đọc-viết
cũng có vẻ chưa đặt mình vào vị trí của người học viên nước ngoài, mới học ngôn
ngữ chưa bao lâu. Vô lớp, họ chỉ nói hoàn toàn bằng tiếng Trung, cái này thì
không có vấn đề gì. Vấn đề ở chổ là họ nói cực kỳ nhanh, phải nói là họ nói
nhanh còn hơn mấy cô bác mình gặp ngoài chợ hoặc trong siêu thị luôn. Giọng nói
nhỏ mà lại nhanh nên buổi đầu mình hơi sốc.
Muốn hỏi điều gì thì mình không được nói tiếng Anh, chỉ được
phép nói tiếng Trung mà thôi. Thiệt là nan giải!
Buổi học môn Đọc – Viết cũng làm mình thấy sốc khi mà cô
giáo trẻ, nhưng quả thật “khó như bà chằng”, mặt mày không thấy một nụ cười và
chỉ tay gọi học viên bằng một ngón trỏ! Nói tiếng Trung không chịu nói chậm để
học viên theo kịp mà thậm chí nói nhanh hơn cả cô giáo dạy môn Nghe-Nói luôn.
Ngày đầu tiên vô, cô đọc một lượt các quy định lớp học, cách chấm điểm, cách
thi kiểm tra và yêu cầu ngày nào cũng phải làm kiểm tra!
Tập viết mấy chữ đơn giản mà cứ quên tới, quên lui hoài! |
Ngay ngày đầu, cô nêu quá nhiều yêu cầu và sau đó tuyên bố,
bạn nào cảm thấy không đáp ứng được yêu cầu lớp học có thể ngay lập tức rời lớp.
Thế là 2/3 học viên đứng dậy đi qua lớp khác tìm cơ hội.
Mình có nói với cô giáo là mình có vẻ không hợp với lớp này nên định xin cô cho qua lớp khác. Cô giáo hỏi mình hôm trước có thi xếp lớp rồi phải không? Được xếp vô lớp này phải không? Nếu vậy thì ở đây học, không được chuyển lớp! Mà nếu mình tiếp tục học lớp này thì mình phải mua sách cho 2 trình độ khác nhau!
Sau đó cô cho 6 câu hỏi bằng tiếng Trung về tên tuổi, nghề
nghiệp, học chương trình gì, tại sao muốn qua Đài Loan học, yêu thích gì, muốn
làm gì trong tương lai … và yêu cầu trả lời bằng cách viết tiếng Trung.
Mình cố gắng viết, chữ nào không nhớ thì viết phiên âm Bính âm để cô giáo sửa chữa.
Mình cố gắng viết, chữ nào không nhớ thì viết phiên âm Bính âm để cô giáo sửa chữa.
Mình làm đầu tiên, cô giáo sửa xong và phán một câu xanh rờn:
Anh học lớp này được, không phải chuyển đi đâu hết!
Buổi học thứ 2 môn nghe nói có vẻ ổn hơn, lớp bớt ồn và cô
giáo hỏi mình nhiều câu hơn để thực hành. Tuy nhiên, phương pháp cũng không có
gì thay đổi.
Sau khi học xong ra về, mình gặp cô giáo dạy môn Đọc-Viết,
mình chào cô một câu và chúc cô trung thu vui vẻ. Cô cười tươi và chúc lại. Phải
chi vô lớp cô cũng cười như vậy thì nhẹ thể biết bao!
Kể lòng vòng để các bạn hiểu rằng, học giỏi một cái gì đó thật
không dễ dàng gì. Bởi vậy mình rất nể và kính trọng những người học giỏi.
Mình thấy phương pháp cô giáo dạy chưa có hay, chưa hiệu quả
vì mình cũng là giáo viên, chứ thật ra với các em học viên trẻ nó đâu có quan
tâm. Đối với các em đó, miễn vui là được.
Mình cũng chẳng có giận hờn hay phiền lòng về giáo viên gì hết
mà trái lại mình biết ơn họ đã vất vả dạy cho mình. Hơn nữa, mình hiểu đi học
điều quan trọng là mình tự học, đến lớp chỉ để có môi trường thực tập và được
những người giỏi hơn chỉnh sửa cho mình thôi.
No comments:
Post a Comment